Tại sao nên đọc bài này?
- Xem coi mỗi tuần viết một bài có gì ghê gớm
Mình start cái blog nhỏ nhỏ này với bài viết đầu tiên vào ngày 21/10/2021, bây giờ ngồi viết mấy dòng vớ vấn này cũng được tròn một năm rồi.
Đúng kiểu lúc đầu hào hứng, nào là viết đông viết tây, viết anh viết em. Rồi có khi cũng bí chả biết viết gì, có khi lại có quá nhiều idea nhưng chả thứ gì mình hiểu rõ về nó để viết cả. Có lúc thì viết được một bài hay ho vậy là nghĩ ngợi đọc đi đọc lại cả ngày.
Nhưng cuối cùng thì mình vẫn có thể tự hào nói rằng
Bố mày viết được một năm rồi nè, mỗi tuần một bài nhé 🥷. I’m the best
Thứ mình kì vọng
Thực ra tới giờ rất rất là vui vì những thứ mà mình kì vọng bạn đầu tới giờ vẫn giữ nguyên là core value cho những thứ mình viết
- Technical, frontend optimization (Hơn 8 bài)
- Suy nghĩ về Engineer, mindset (Hơn 13 bài)
- Một vài thứ mà mình thích (Chắc hơn 20 bài)
Viết để có suy nghĩ “cứng cáp” hơn
Như đã nói ở trên, đầu tiên là mình viết cho bản thân mình: Mình nhận ra những thứ mà mình nghĩ là mình biết thực ra *éo là gì khi mà viết ra cả 😅. Việc viết ra là một quá trình dài mà mình phải tổng hợp và conceptualize lại mọi thứ mà mình nghĩ là mình biết.
Đơn cử như trong series về State management của mình
Không phải khoe khoang nhưng khi mình làm state thì như hổ gặp mèo, như Chí Phèo gặp Bá Kiến, như cậu vàng gặp Exciter. Cảm giác mình mạnh vkl luôn á 🤨, nhưng để nói ra những thứ mà mình giỏi thành cách người khác có thể hiểu hay tốt hơn áp dụng được là cực kì cực kì khó luôn.
Phải tìm cách visualize mindset khi viết state, hay là đưa ra những dẫn chứng mà mọi người hay làm sai. Rồi còn cả so sánh với những cách cũ nữa, làm đủ kiểu nhưng mỗi lần đọc lại đều thấy sượng sượng.
Vậy mới thấm thía câu
Nếu không giải thích vấn đề một cách dễ dàng nghĩa là bạn chưa hiểu rõ nó
Viết để được kết nối
Mình là kiểu người… rất rất tệ khi cần connection với người khác nên gần như cái circle bạn bè của mình nó nhỏ lắm. Thậm chí trong list bạn bè của mình, nếu ai rủ đi chơi thì mình mới đi chứ rất hiếm khi mình “dũng cảm” rủ mọi người đi chơi đâu cả.
Và vì nhỏ vậy nên ngay ở trong mảng nghề nghiệp thì mình cũng có rất ít cơ hội quen biết với các bạn, các anh chị cùng ngành.
Mình biết rằng núi cao rồi sẽ có núi cao hơn, tuy vậy mình lại chả biết có cách nào để nhìn thấy những ngọn núi đó cả. Mình tin là việc mình viết sẽ khiến mình có thêm cơ hội để nhìn thấy những điều đó.
May mắn nhờ những dòng blog mỗi tuần này, mình được connect với nhiều bạn trẻ hơn, maybe có cả hater nữa :))) Cũng buồn cũng tức, cũng khó chịu nhưng cũng thấy vui vui khi mình vượt qua kiểu cảm giác như vậy 😤.
Có người mình vẫn nói chuyện tới giờ, có những người trao đổi về nghề nghiệp, cuộc sống. Cảm giác tôi còn có chút giá trị cho thế giới này
Viết để có nhiều cơ hội hơn
Trước đây mình có đi làm freelance và mình gặp phải một vấn đề cực kì lớn: Tại sao tôi lại thuê bạn? Trong khi tôi có thể:
- Thuê các anh EU, US nói tiếng anh lưu loát, code thì sịn sò
- Thuê các anh Ấn Độ chất lượng chắc cũng không quá tệ nhưng được cái giá thành thì bao rẻ
Nó đưa mình lại câu hỏi:
Thành, vậy năng lực cạnh tranh của mày là gì? Mày làm sao nói tiếng Anh giỏi bằng tụi EU, làm sao mày chịu được cái rate 6$/hrs của tụi Ấn độ
Vậy là mình tìm cách để có thể show the world kiểu: “Bố mày đỉnh thế này nè, bố mày yêu nghề và còn chăm chỉ viết blog nữa” :)))
Nói chứ lúc đầu mục đích của mình là có được những cơ hội kiểu không ngờ tới á, còn tìm việc freelance đối với mình giờ quá đơn giản rồi.
Và nó thực sự có hiệu quả, mình kết nối được nhiều cơ hội hơn, tuy hầu hết mình đều từ chối nhưng nó thật sự, thật sự rất hiệu quả.
Có một thứ mà mình hay tự hào và hướng tới “Mình sẽ là người chọn cơ hội chứ không phải là người tìm kiếm cơ hội”
Viết tạo cho mình một thói quen
Tới giờ mình vẫn nể bản thân vkl, sao mà mình có thể viết được mỗi tuần được chứ. Việc tự commit mỗi tuần phải viết một bài tạo cho mình một thói quen khá có hại cho sức khỏe:
Mỗi đêm chủ nhật lại kiếm quán cafe đêm nào đó xách lap ra ngồi viết để thứ Hai còn có bài để đăng.
Chặng đường để tự commit như vậy của mình trải qua ba giai đoạn như sau
- Hào hứng, tao viết đỉnh vãi, một tuần làm hai bài cũng được
- Chết mọe, tuần này biết viết gì đây? Hay là drop 1 tuần nhỉ, mình quan trọng là viết chất lượng có value mà, drop 1 tuần để bài tuần sau chất lượng hơn ok mà
- Hay dở gì thì tao cũng viết, thói quen của tao rồi
Dù sao thì mình vẫn thấy đây là một thói quen tốt để mình dành thời gian nghĩ về một thứ gì đó và tập truyền đạt nó
Những thứ mình chưa làm được
Phiên bản tiếng Anh
Lúc đầu khi plan viết thì mình mạnh ảo tưởng ghê lắm. Nào là tao phải viết 2 version tiếng Anh tiếng Em, ấy vậy mà sau một thời gian thì cảm thấy bản tiếng Anh mình viết nó cứ nhựa nhựa thế nào đó nên viết mỗi tiếng Em thôi. Thêm cái lười nữa vậy là drop luôn.
Dù sao thì mình vẫn muốn có một version tiếng Anh để bỏ trên Medium hay Dev.to. Tôi là Dev quốc tế, tôi không muốn làm dev ao làng
Hy vọng, sắp tới mình sẽ làm được.
Nhân tiện mọi người có hay đọc tiếng anh không nhỉ? Có thì hay đọc ở nguồn nào? Comment bên dưới để có gì mình seeding lên đó cho có lượt view lấy động lực
Có nhiều tương tác hơn
Từ đầu khi start thì mình đã mong blog là một thứ gì rất Personal, kiểu như “Tao cực kì ghét Redux, và tao viết đề nói với thế giới là Redux tệ tới cỡ nào đó, đứa nào không đồng ý thì comment bên dưới thử 👎”.
Mọi thứ đều là góc nhìn! Mình không muốn viết ra một thứ gì đó chung chung kiểu academic hay knowledge sharing đâu vì những thứ đó mình muốn viết cũng… không đủ trình.
Vì tất cả mọi thứ đều chỉ là góc nhìn nên mình rất muốn được nghe góc nhìn của mọi người về thứ mình viết hoặc thứ mọi người quan tâm. Có thể kiểu tao thích Redux vì tao làm nó quen cmnr cũng ok, vì đó là góc nhìn cũng như trải nghiệm của bạn.
Nhân tiện thì mình cũng hy vọng mọi người đừng nên comment kiểu “Bạn viết hay lắm” vì thực sự với mình thì viết hay hay viết dở thì mình cũng chả biết tại sao đâu, mình cứ viết kiểu vậy không à. Nhưng thứ mình quan tâm là sau bài viết đó thì nó có thật sự giúp được hay không? Nếu không thì context bạn gặp phải như thế nào?
Mọi người chê cái output mình làm kiểu gì cũng được cả, đừng chê mình là được. Mình cũng yếu đuối lắm.
Những thứ mà mình muốn nghe từ những người ủng hộ mình
Như đã nói ở bên trên, mục tiêu đầu tiên là mình viết cho chính bản thân mình. Nhưng mình tin chắc là chắc mình đã drop từ 1-2 tháng nếu không có những dòng comment, hay con số view trên blog của mình. Nó là dấu hiệu cho mình biết là những thứ mình viết ra có value hay không.
Do đó, mọi người là 80% kết quả mà mình viết được trong hơn 1 năm qua 🤩. Vậy mọi người quan tâm về thứ gì, mọi người muốn mình viết về điều gì? Hãy điền form hoặc comment cho mình biết bên dưới nhé
Còn bạn? Bạn viết vì điều gì?
Mình làm được thì bạn cũng làm được?
Đó là mấy câu trong sách self-help hay trong phim con chuột từng nói. Còn ở đây mình xin chia sẻ
Hãy viết thử xem! Viết vì bản thân mình, viết dở cũng được, không đúng cũng được, lan man cũng được, sai chính tả như mình cũng được. Chung quy thì nó cũng là viết document ở ngôn ngữ Vietnamese hay English thôi mà :) Nếu thấy không phù hợp thì thôi drop, ít ra, bạn biết được một thứ mà bạn không thích!
Cảm ơn mọi người! Cảm ơn mọi người rất nhiều
Bài viết “lan quyên”
Để giữ mood touching, méo có bài viết “lan quyên” nào nhé!